[24H – Phần 3] Đu cột và làm chuyện mình thích

24 giờ mỗi ngày này là của bạn, bạn có quyền biến nó thành từng phút giây của bạn, hoặc hằn học, nổi nóng, trách móc vì bạn đã cho người khác cơ hội lấy đi 24 giờ của bạn.

Mình đã từng là một đứa làm việc bán mạng.

Thời điểm đầu tiên đi làm, mình rất hay làm việc khuya, làm quá giờ, bỏ ăn, thậm chí là quên đi luôn những sở thích cá nhân, chớ tạm thời đừng nói đến việc sống lành mạnh. Sau đó thì một (vài) lần bệnh nặng, thấy được bản thân đang đứng trước nguy cơ của tuổi già, thấy được rằng mỗi lần mình đổ bệnh thì đầu tiên có mình khổ, sau đó ba mẹ mình khổ, chứ lúc đó công việc đâu có quay lại và nói: “hey, Tiên khỏe hông, nghỉ ngơi đi nhé!”, hay tất nhiên sếp và đồng nghiệp có hỏi han, có thăm bệnh thì cũng một hai câu, chứ không thể nào thay mình gánh cái bệnh của mình. Bệnh, chung quy là khổ, nên để không khổ, thì thôi đừng bệnh.

Con người từ khoảnh khắc được cắt dây rốn khỏi bụng mẹ, thì bắt đầu cuộc sống độc lập của mình. Những thứ thuộc về Tiên Thiên (tức là thừa hưởng từ bộ gen của cha mẹ) sẽ chính thức không được nhận gì nữa, nó giống một cái ngân hàng lưu trữ mà cha mẹ để lại cho mình. Nếu mình sống tốt, chia Tiên Thiên ấy ra mà xài từ từ, tốt nhất là không xài luôn, để sau này dưỡng già, thì về già mình vẫn khỏe tung tăng, sống thật lâu và thật vui. Còn những khi còn trẻ mà không chịu ăn uống, không chịu tập luyện, không chịu tự tích lũy, cứ một trận ốm là lôi Tiên Thiên ra xài, thì “vốn thừa kế” hết sớm, “đi” sớm, vậy thôi =))

Đó là nguyên do chính dẫn mình đến lối sống lành mạnh hơn. Thật sự lành mạnh chớ không phải vẽ vời màu mè tự ảo tưởng như trước đây. Nguyên tắc của mình rất đơn giản, và mình luôn cố gắng tuân thủ nguyên tắc bản thân đã đặt ra:

1. Tôn trọng giờ giấc

Biểu hiện đầu tiên là tự thiết lập cho mình một cái đồng hồ sinh học phù hợp với mình và với những công việc mình phải làm hàng ngày. Mình chắc chắn không phải một “morning girl”, bằng chứng là không thể nào dậy sớm để học bài, vì não mình không chịu vận hành lúc sáng sớm. Tuy nhiên, mình rèn luyện việc dậy sớm, ban đầu là mỗi ngày sớm hơn một chút (5-10 phút) để tắm rửa đầu ngày, chuẩn bị quần áo sách vở để đến lớp học Đông y và ăn sáng. Sau này mình đã có thể dậy tầm 6h30 sáng, nên dư ra một khoảng thời gian vừa ăn sáng vừa trò chuyện với mẹ, sau đó tung tăng đến chỗ học và có chút thời gian xem lại bài trước khi vào lớp. Vì thức dậy sớm và đi làm nên không được ngủ trưa, điều đó bắt buộc tối mình phải ngủ sớm. Cứ đúng 11h là mắt mình không thể mở nổi nữa, mình dẹp sách vở máy móc sang một bên, đi đánh răng, skincare nhẹ nhàng rồi  bật vài bản nhạc nghe xong ngủ luôn.

Với chuyện đi làm, hãy tập đến chỗ làm đúng giờ và ra khỏi chỗ làm đúng giờ. Đa số mọi người không thể làm được cái vế thứ hai, đơn giản vì cả nể. Thấy sếp chưa về thì làm sao nhân viên dám bước ra khỏi chỗ làm sớm? (Mình đang nói ở Việt Nam thôi nha) Rồi ví dụ trong lúc công ty bước vào giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, dám chừng bình thường 6h ra về thì ngồi cắm mặt làm đến 7-8h tối. Mình không lên án chuyện làm tăng ca, nhưng mọi thứ cần có mức độ. Nếu nhiều hơn 1 người ngồi nán lại, tất cả những người khác cũng sẽ nán lại. Và như vậy, cả công ty chả ai ra về. Ở nhà vẫn có người đợi cơm, cái dạ dày của bạn cũng đang đợi cơm, bộ não của bạn cũng đang đợi được nghỉ ngơi. Thật ra đã gọi là làm ráng, thì hiệu suất công việc không thể đạt 100%. Cho nên, đúng giờ thì ra về, ra về rồi thì để đầu óc thoải mái, tái tạo tế bào não, ngày mai lại nghĩ ra được nhiều thứ mới mẻ hay ho hơn đóng góp cho công ty. Chứ cứ để công việc tồn đọng trong đầu, lởn vởn như bóng ma ám đến không ngủ được, căng thẳng tăng cao, thì chết hết ráo :))

Dạo này mình mới phát hiện ra căn bệnh ống cổ tay của mình, tổn thương dây thần kinh ngoại biên, do đánh máy nhiều và không có chỗ tỳ tay đúng tư thế. Trước đó mình cũng có ngoan cố làm việc, nhưng sau khi biết bản thân có bệnh, thì liền sống điều độ hơn, để ba châm cứu, làm việc một lúc cũng đi đứng tới lui cho các cơ được thư giãn. Mọi người ở công ty mình thì không vậy, ai cũng cắm mặt làm làm làm, mà theo mình thấy là việc sáng tạo không thể cứ bóp vắt não như thế mãi được, sản phẩm làm ra chẳng thấy có gì đột phá được so với thời gian não thư giãn. Nên để noi gương cho lối sống lành mạnh, đúng giờ là mình đến công ty, đôi khi có thể đến sớm hơn ngồi quan sát mọi người và chẩn xem có ai đang có nguy cơ bệnh gì không, rồi đúng giờ là ra về, để mọi người còn về mà nghỉ ngơi.

Đường dài mới biết ngựa hay, không sai mấy.

2. Dứt điểm từng thứ

Dân gian có câu “giờ nào việc nấy” chính là như vậy. Bất chấp thế giới có sụp đổ, một khi mình đã bước vào trạng thái tập trung, không ai có thể làm phiền đến mình. Ví dụ mình đã xác định bây giờ sẽ hoàn thành bài blog này, thì mình sẽ hoàn thành bài blog này, đừng hòng mà làm phiền mình trong lúc mình viết. Cũng vậy, khi đi làm, hãy khiến cho 8 tiếng ở chỗ làm thật sự ý nghĩa. Đừng ngồi lê đôi mách, đừng lo ra lo vô việc khác, đừng nghĩ đến chuyện làm ít ít thôi chừa việc ngày mai làm tiếp… Khi đã bật “mode” làm việc lên, thì chỉ làm việc, rồi tầm 1 tiếng hay 30 phút thì đứng lên hít thở, uống nước, đi dạo vài vòng rồi quay lại hoàn thành nốt công việc. Khi đã xong việc, hãy để nó ra khỏi đầu, ra về, và tận hưởng thế giới riêng của bạn.

Hãy cho bản thân có thời gian chơi với chính mình, nghe bản nhạc mình yêu thích, xem một tập phim bạn ngóng chờ. Hãy cho bản thân thời gian được học ngoại ngữ mình yêu thích, được tập môn thể thao mình mong muốn và được thưởng thức bữa ăn trọn vẹn cảm quan.

Có một điều ở chỗ mình làm, là dạo này mọi người stress quá, nên có người bỏ bữa, có người ăn có một chút, có người ăn vội ăn vàng, có người không cảm nhận được đồ ăn có ngon hay không, cũng có người thậm chí còn không nhớ ra là bản thân cần ăn. Có cô bé thiết kế đã đi gặp bác sĩ rồi, nhìn mặt nó như mới chết dậy. Với tình hình này, mình lo sợ mọi người sẽ không bền bỉ nổi. Lôi Tiên Thiên ra xài thâm hụt luôn cho xem :)) Mình tất nhiên cũng có cái stress riêng của mình, nhưng mình kiểm soát được nó, và mình vẫn dành thời gian thưởng thức bữa ăn và không gian quanh mình. Đồ ăn nó đâu có tội, vậy thì hãy giúp nó hoàn thành sứ mệnh của nó: sứ mệnh dinh dưỡng cho con người.

Khi mình dứt điểm một thứ, đầu óc mình sẵn sàng cho những thứ khác. Sẽ không có cảm giác tiếc nuối, hay là day dứt, hay là như ngồi trên đống lửa cứ lo sợ có gì đó sẽ ập đến.

Mình dạo này học cột, khá khó, chủ yếu để luyện cơ, tăng sức khỏe, và cả độ khéo léo. Đã có nhiều lúc mình muốn bỏ, nhưng nghĩ lại làm vậy thật thiếu nghị lực :)) Mình cảm thấy rất rõ ràng từ ngày đi tập, sức bền của mình tốt hơn hẳn, nói đúng hơn là mình ăn uống điều độ hơn, độ tập trung của mình cũng tốt hơn. Mình có thể làm việc liên tục mà không bị gián đoạn, và thần trí mình tươi tỉnh hơn, từ đó kiểm soát căng thẳng tốt hơn và khi gặp vấn đề sẽ mau có cách giải quyết, lại còn bình tĩnh hơn. Do vậy, mình vẫn tiếp tục đi tập để tăng sức khỏe, cũng không ép bản thân phải làm được cái A cái B chỉ sau thời gian ngắn. Mình tận hưởng. Và mình dứt điểm thời gian cho mỗi ngày.

3. Tập nói “không”

Cái này nghe rất vô lý nhưng thật ra lại rất thuyết phục :)) Hãy cho bản thân cơ hội thử, trải nghiệm, sau đó lựa chọn ra thứ mình thích, và nói “không” với những thứ không phù hợp với mình.

Bạn có quyền làm người tử tế, nhưng có 2 kiểu tử tế:

  • Kiểu tử tế số 1 mà mình cho là một người khôn ngoan nên làm và thường làm: giúp đỡ người khác trong khả năng của mình.
  • Kiểu tử tế số 2 là kiểu ngày xưa mình hay làm và chẳng đi đến đâu: cắt thịt của mình cho người khác. Này là ẩn dụ, ý nói bạn giúp người khác nhiều hơn thứ bản thân mình có thể làm.

Trái đất này có rất nhiều người cần sự giúp đỡ, nhưng thịt của bạn chắc chắn có giới hạn, đúng chứ? Bạn cứ giúp đỡ người khác vô điều kiện, về lâu dài, bạn sức cùng lực kiệt sẽ quay sang trách móc người ta, còn người được bạn giúp đỡ sẽ không học được bài học của sự cố gắng. Rằng mọi thứ đều cần thời gian, cần duyên, và một chút chịu đựng tự thân. Sẽ chỉ có 2 đối tượng mà mình sẽ tử tế bất chấp mọi thứ: một là ba mẹ mình và 2 là người mà mình yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu gắn bó như máu thịt (nhiều chữ yêu để cho thấy rất khó có được người như vậy :))))

Do vậy, hãy tập nói “không” với những lời đề nghị bạn cho là không phù hợp với bạn. Hãy cho bản thân được quyền nghỉ ngơi, được quyền từ chối những điều khiến bạn mệt mỏi. Khi đó, bạn sẽ tập trung hơn cho con đường bạn đang đi. Thật khó để diễn giải chi tiết quan niệm này ra, nhưng mình tin rằng những người sống hết mình, chính là những người hiểu bản thân mình trước.

Đoạn này cũng hàm ý rằng bạn cần từ tốn với mục tiêu của mình. Ai cũng có ước mơ, nhất là những bạn trẻ. Càng trẻ thì ước mơ càng lớn, càng vĩ đại. Nhưng làm gì cũng cần từ tốn, chớ đừng ép bản thân quá, thành ra vắt kiệt như vắt trái chanh, sau đó mỗi ngày sống đều mệt mỏi, thấy chả có gì vui.

Tóm lại, mình làm sao cân bằng 24 giờ trong 1 ngày?

Chính là thưởng thức cuộc sống, chứ không vắt ép cuộc sống.

24 giờ mỗi ngày này là của bạn, bạn có quyền biến nó thành từng phút giây của bạn, hoặc hằn học, nổi nóng, trách móc vì bạn đã cho người khác cơ hội lấy đi 24 giờ của bạn.

Chẳng ai lấy đi thời gian của bạn. Nó luôn ở đó. Chờ bạn tận hưởng.

Dạo này mình nghe bài nhạc Hoa này thấy hay, gắn đây nếu bạn cũng muốn nghe. Chúc cho chúng ta sẽ giảm thiểu số hối hận chúng ta có trong cuộc đời này, bằng cách sống trọn vẹn với hiện tại.

Niên thiếu hữu vi (tạm diễn giải: Tuổi trẻ có triển vọng) – Lý Vinh Hạo

IMG | Adrianna Calvo (Pexels.com)

NGUỒN CỘI

Tìm về nguồn cội của mình.

Từ đợt đi Bắc về, trong mình chợt dấy lên cảm giác muốn biết về nguồn cội của mình. Xưa giờ mình đã là đứa hay hoài cổ sẵn rồi, bây giờ thì cảm giác ấy lớn hơn một chút vì bắt đầu tìm ra chút “manh mối” kết nối mình với những điều xa xưa.

Bà nội mình nay đã già, lẫn nhiều và tai thì khó nghe. Ông nội đã mất từ lâu trước cả khi mẹ mình cưới ba mình. Đợt vừa rồi đi Ninh Bình, trên đường về có thấy cái bảng chỉ dẫn “30km Nam Định”, trong một phút nhất thời đã định rẽ hướng đó chạy luôn một mạch. Nam Định ư? Người Nam Định có giống những gì mình từng hình dung không? Nam Định ngoài ấy giờ có còn là vùng đất Nam Định khi xưa đã nuôi lớn ông bà tổ tiên mình hay không? Mình cứ tự xưng là mình nói được giọng Nam Định, nhưng cái giọng Bắc lai hết 95% tạp nham đủ kiểu của mình có còn chút nào gốc gác hay không?

Chắc là thế, ý mình là cái máu khảo cổ vẫn luôn hằng sâu trong mình. Hồi trước có đợt bày tỏ nguyện vọng muốn theo ngành khảo cổ học, mình bị phản bác, hỏi là tại sao, mình chỉ đơn giản nghĩ mình muốn đi nhiều, tìm về với lịch sử. Cảm giác khai quật lên dù chỉ là một viên gạch, nhưng viên gạch ấy hé lộ cả một câu chuyện về một lớp người đằng sau đó, liệu chưa đủ là lý do để theo đuổi hay sao? Dẫu cuối cùng cũng không quyết định đi theo khảo cổ học, thì mình vẫn thích tìm về với nguồn cội. Cảm giác đó chính là khi bước vào lăng tẩm, đền đài của các vua quan ngày xưa thời nhà Đinh – Tiền Lê ở Ninh Bình, hay tìm đến với Dinh Vua Mèo ở Đồng Văn – Hà Giang, hay là dạo ở các bảo tàng – di tích ở Hà Nội, mình bỗng ú oà như được mở mắt. Cảm giác đó cũng có khi là cảm giác “thật gần”, kiểu như mình đang đi đúng hướng, đang dần chạm và khai phá ra đúng thứ mà mình đang tìm kiếm.

Quay lại trọng tâm, có 2 nơi đang khiến mình nhớ thương, dù mình chưa tới đó lần nào: một là Nam Định, hai là Pháp, cụ thể là miền Nam Pháp. Pháp thì xa quá, tạm gác lại đã. Còn Nam Định thì gần hơn, nguồn cội trong tầm tay, mình sẽ tìm đường về với nguồn cội, nơi nhà thờ Bùi Chu ông đã lớn lên, gặp bà, hoặc cũng có thể chính là nơi quê cha đất tổ, nơi dòng họ mình chính thức ra đời và lập nên cơ nghiệp của một thầy lang – lương y truyền qua nhiều thế hệ.

Cần phải thấy nguồn cội, cảm nhận nguồn cội, để còn có hướng đi. Rồi đi thật xa để trở về.

Hình chụp film kodak vision 3 – 50D

THƯ GỬI LAVITA

Mình không hiểu tại sao tự dưng mình nghĩ ra cái trò viết thư này, cũng không hiểu tại sao trong não hiện lên cái tên “Lavita”, Lavita là đứa nào, đực hay cái, nhà ở đâu, mình chả biết :)) Nhưng mình quyết định viết thư cho Lavita, để kể đôi chút về tình hình dạo gần đây của mình. Lâu quá mình cũng chả viết thư cho ai.

Mình không hiểu tại sao tự dưng mình nghĩ ra cái trò viết thư này, cũng không hiểu tại sao trong não hiện lên cái tên “Lavita”, Lavita là đứa nào, đực hay cái, nhà ở đâu, mình chả biết :)) Nhưng mình quyết định viết thư cho Lavita, để kể đôi chút về tình hình dạo gần đây của mình. Lâu quá mình cũng chả viết thư cho ai.


Lavita thương mến,

Mình là Tiên. Mình năm nay đã ngoài 20 tuổi, ngoài nhiều hay ít thì chuyện đó không quan trọng mấy đâu nhỉ? Mình muốn kể cho bạn nghe một chút về lối sống khá là buê đuê của mình dạo gần đây.

Thứ nhất là mình chuẩn bị làm luận án tốt nghiệp, không nhiều lắm, mà thật ra rất nhiều, vì mình chưa nghĩ ra nổi đề tài nữa. Mình thích Tâm lý học hành vi và các thứ như vậy, nhưng lại phải nghiên cứu một lĩnh vực Tài chính, nên mình đang nghĩ đến việc nghiên cứu Hành vi của mấy con mẹ nhà đầu tư? Úi giời ơi, mình chẳng biết nữa, mình chỉ mong bài nghiên cứu của mình không phải là một thảm hoạ mà thôi! Mà chuyện học tập và nghề ngỗng tương lai, ngày nào mình cũng lôi ra nghĩ, sau đó nghĩ đến mức ngủ quên mất, hôm sau lại phải nghĩ lại từ đầu :))) Lavita ơi, mình là một con điên chính hiệu ấy, hồi trước chỉ mới là nghi ngờ thôi, sau này ai cũng bảo mình là một con điên, lập dị và có phần liều mạng nữa. Có thể thế thật, thế thì Lavita có muốn bước vào thế giới điên khùng của mình thử một lần không?

Hè này mình cho mình nghỉ hè đúng nghĩa. Ngoại trừ việc làm content ở tiệm váy cưới và đôi khi được gửi cho chiếc vé đi Premier phim rồi về viết vài bài bình luận phim cho báo ra, thì mình chẳng buồn làm gì sất. Mình nằm nhà đọc sách từ sáng đến chiều, ngỏm đầu dậy đi học ngoại ngữ, rồi lại về nhà ôm sách đến khuya. Ngày nào không đọc sách thì mình xem phim, xem hết phim này đến phim khác, chủ yếu là danh sách phim kinh điển của điện ảnh thế giới, nhất là mấy phim thuộc dòng phim nghệ thuật ấy. Còn nếu chán với phim ảnh hay sách rồi thì mình nằm nghe nhạc, ừa thì những đứa như mình chắc là mối nguy cho xã hội vì chẳng làm được gì nên trò trừ việc đốt thời gian vào những thứ không mang lại năng suất, tiền bạc gì như này. Nhưng mình vẫn cứ thích nằm nghe nhạc vậy thôi đó, nghe hoài vậy vậy.

Bé cún Choco được xích ở ngay cửa ra vào ở phòng khách. Ngày nào mà dưới nhà không quá ồn ào, mình sẽ xách cuốn sách xuống nhà, pha ly trà sữa, rồi ngồi ngay góc hắt nắng đó, đọc sách nghe nhạc, thỉnh thoảng quay sang ghẹo Choco một chút. Em nó nằm im ỉm, ngủ say, đôi lúc mở mắt lim dim nhìn mình, sau đó lại ngủ tiếp, bất chấp. Những lúc này mình thấy bình yên, được ngồi trong nhà và thở, làm những điều như vậy, đã đủ bình yên, dẫu sự bình yên của mình hơi giống một con lười :))

IMG_8329
Đây là Choco nhà mình, em ấy đang ngủ, mặc kệ mình, mặc kệ chị Vani của ẻm đang nằm trong phòng khách.

Có chuyện gì mới với mình không ấy hỉ? Hm… nhà mình vừa xảy ra chút chuyện, điều đó khiến mình không vui. Sau này thì mình không ưa dồn nén bất kì điều gì nữa, mình sẽ cho nó phát tiết ra hết, thì sự hồi phục của mình lại diễn ra nhanh hơn và tận gốc hơn. Tối đó mình vừa buồn, vừa đau khổ, cô đơn và cả giận bản thân nữa. Mình đã nghĩ đến việc tự sát, nhưng sau đó vô tình đọc được bài 10 cách tự sát, đọc xong thấy gớm quá, kiểu chết gì mà xấu xí vậy nè, nên mình đã thôi không nghĩ đến việc tự sát nữa, cuộn tròn chăn đi ngủ sớm, hôm sau đi kiếm mấy đứa bạn để uống trà sữa và ăn há cảo, mọi thứ cũng đã trở về đúng trạng thái cân bằng rồi :)) Sự hồi phục thần tốc nhất trong đời mình :)) Còn gì mới nữa bên cạnh chuyện nhảm nhí bên trên không ấy hỉ? Mình vừa đi Penang về rồi, Lavita còn muốn nghe gì hơn nữa? À thế, mình vừa về đã book vé đi Hà Nội và Hà Giang rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra cắt ngang thì kế hoạch đó có thể diễn ra đúng như mình muốn.

IMG_8328
Cái quán cafe đẹp đẹp không liên quan lắm đến bài viết, để đây mang tính trang trí :))

Dạo này mình chỉ hơi bực bội với cái lớp tiếng Pháp của mình thôi. Sau khi học xong khoá trước, mình chờ tận 2 tháng rồi vẫn chưa có lớp mới cho mình, mình hơi bực rồi, mà đang nghĩ cách giải quyết. Trong lúc đó, mình đã tự học cách phát âm lại nghe cho nó quý xờ tộc hơn, coi phim Pháp, đặc biệt là phim của anh Xavier Dolan (anh này người Canada gốc Pháp nè), sau đó nghe nhạc Pháp và bắt chước theo, dù các mẹ hát mà âm cứ xoắn tít vào nhau muốn cuốn mẹ nó cả lưỡi, khổ thân thật ấy. Mình vẫn còn học tiếng Tây Ban Nha, Lavita à! Mà cũng dị nữa, học đến trình độ này rồi, cô bảo đăng ký đi thi thì mình vẫn chả muốn đi thi, nhắc để nhớ cả cái bằng TOEFL tiếng Anh mình còn chưa thi lại để nộp kết quả cho trường đại học nữa. Nói chung là mình học lắm ngoại ngữ thật, mà chả cái nào xong cái nào cả, nói chung là mình ghét thi thố lắm.

Vậy mà vừa rồi mình lại đăng kí thi mấy cuộc thi đó, dở hơi ghê chưa? Mình có thi một cuộc thi viết, chỉ vào được đến top 24 thôi, thất bại ấy đã làm mình buồn hết… 1 ngày. Rồi mình đã mạnh dạn nộp vài bức ảnh phim đi dự thi, hy vọng là ai đó thấy được sự tinh tế (có chút nào đó) của mấy cái thứ mình chụp. Và để kết thúc sự kể lể những thứ này, mình vừa đăng ký lớp học Biên Kịch. Mình chưa nghĩ được mình sẽ làm gì ra trò, nhưng mình nghĩ đã đến lúc viết lại mọi thứ nham nhở xảy ra trong đời mình thành vài nội dung phim hay ho một chút. Giống như sống nhiều cuộc đời khác nhau, giống như yêu đương vài trăm bận, giống như chết đi sống lại thêm vài nghìn lần. Thay vì than vãn về 101 cái nhọ và nỗi buồn đi xoẹt qua cuộc đời, mình nghĩ nên biến nó thành phim, nếu nó thật sự thành công (hoặc thành thụ), thì có thể Lavita sẽ thấy được khuôn mặt khoái trá của mình lúc đó và muốn đấm vào mặt mình một cái rõ đau cho xem.

Hôm nay mình vừa đọc xong “Oscar và Bà Áo Hồng”, Lavita hãy đọc xem sao nhé. Và mình gửi bạn nghe bài này, mình siêu thích luôn, sau khi coi xong “Tom à la ferme”: Going to a town – Rufus Wainwright. Mà lạy hồn, cái ông hát bài này có đôi mắt nhìn giống chị Léa Seydoux vãi luôn.

Quay lại bức thư này, mình chỉ muốn nói là đời mình sẽ còn nhiều thứ lắm, đôi khi khoảng thở thế này cũng coi như là cần thiết đi. Rồi đến lúc hội tụ đủ mọi điều kiện thì mình sẽ thấy được bầu trời đầy sao thôi (nguyên lý rút ra từ Le Petit Prince đó).

Thôi bye Lavita, mình sẽ ráng viết một bức thư khác sớm. Nhưng Lavita không cần viết thư hồi âm cho mình đâu, vì bạn còn chẳng biết địa chỉ của mình mà, b-lè.

Bạn của Lavita,

Tiên.

COINCIDENCE | NGẪU NHIÊN – TÌNH CỜ

Mình thích từ “Coincidence” trong Tiếng Anh hơn. Nó là “co” tức là “hợp thành” (như co-working space, co-llaborate…) hay hiểu là “cùng”. Và phần còn lại là “Incidence”. Sự tình cờ hay ngẫu nhiên như thể luôn là sự va chạm đầy bất ngờ của hai cá thể, hai phía, hai luồng

Mình thích từ “Coincidence” trong Tiếng Anh hơn. Nó là “co” tức là “hợp thành” (như co-working space, co-llaborate…) hay hiểu là “cùng”. Và phần còn lại là “Incidence”. Sự tình cờ hay ngẫu nhiên như thể luôn là sự va chạm đầy bất ngờ của hai cá thể, hai phía, hai luồng… Tức là ngẫu nhiên hay tình cờ chẳng bao giờ đến từ một cá thể nhất định. Nếu nó từ một phía thì nó phải là có chủ đích.

Như TÌNH CỜ gặp ai kia trên phố thì phải là sự không sắp đặt của hai số phận. Chỉ cần 1 thằng trong 2 đứa nó mà đã tự động lên kế hoạch trước, thì đó không còn là tình cờ nữa.

Tình yêu có chăng cũng là một dạng tình cờ như thế? Một khi đã phải cố gắng kiến tạo thì nó đã chẳng còn vẻ đơn thuần và tự nhiên nữa rồi.

Sự tình cờ thì thường mang lại kết quả đáng ngạc nhiên lắm.

Mà mình thấy mỗi ngày của mình đều có rất lắm thứ tình cờ. Như rõ ràng đã lên kế hoạch ghé bên chị bạn để nhờ bả dẫn qua quán cafe kia, cuối cùng lại chụm đầu vô cùng nấu ăn (bả NẤU mình ĂN), rồi cùng bình loạn phim tình cảm thanh xuân, rồi cùng xem đống hình film mình chụp được. Buổi chiều tưởng chừng vỡ mẹ nó kế hoạch, nhưng mà mình lại ngồi giải quyết được hết công việc trong ngày thật hoàn hảo, sau khi trừ ra hết thời gian chill bên trên.

Người trẻ sau nhiều va vấp hay mở miệng nói: “Để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi”, tức là nói để mọi thứ diễn ra ngẫu nhiên, tình cờ. Nhưng chẳng có gì là tình cờ khi mà trong đầu đã có ý muốn. Có còn gọi là tình cờ không khi mà cứ lái xe đi lại con đường quen thuộc có địa chỉ nhà cái con nhỏ bạn crush? Có còn gọi là ngẫu nhiên không khi mà bạn luôn viết status về một người? Có còn là tình cờ không khi mà liên tục thầm lặng gửi quà giấu tên?

Một thứ bất kì thoát ra khỏi đầu đã không còn là COINCIDENCE nữa rồi. Mình thích sự ngẫu nhiên vừa phải, vì nó trong tầm kiếm soát của mình và mình vẫn đủ vui với nó.

Dù sao thì ngẫu nhiên cũng thú vị lắm. Như tấm ảnh bên dưới là sự ngẫu nhiên từ chiếc máy film và loại film vista xanh lè. Đẹp.

Ngoài lề: DANDELION trong tiếng Pháp xuất phát từ Dent De Lion (Răng của con Sư tử) vì hình dạng như chiếc răng con đó. Để đây vì đẹp và hay. Bức ảnh phim này cũng là một minh chứng cho sự kết hợp đầy ngẫu nhiên của hoa bồ công anh, người mẫu và người chụp.

cropped-000046.jpg